Snack's 1967
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Tình Yêu Của Sao


Phan_9

Tôi gật đầu: “Chúng tôi đều hiểu mà. Nền tảng của cậu ta còn chưa vững chắc, cần phải tôi luyện thêm rất nhiều”.

Cô ấy đột nhiên nắm tay lấy tay tôi, nói: “Con đường cậu ta phải đi rất dài. Thời buổi bây giờ, việc nâng đỡ một diễn viên trẻ tuổi, đẹp trai thực sự rất đơn giản, chỉ cần vài ba tháng là đủ rồi. Nhưng dục tốc bất đạt, càng lên nhanh chừng nào càng dễ bị lãng quên chừng ấy. Dựa vào tố chất của cậu ta, nếu được rèn luyện một cách bài bản hơn thì chắc chắn trong tương lai nhất định sẽ có được tác phẩm để đời. Cho nên phải từ từ mà chỉ bảo. Điểm ấy cô làm rất tốt, cậu ta thực sự thành cậu trai chững chạc rồi”.

Tôi cười: “Đó là kết quả của giáo dục gia đình cậu ta, không phải của tôi”.

Trương Mạn Quân nắm chặt tay tôi: “Tương lai của cậu ấy phiền cô quan tâm nhiều”.

Bên ngoài bỗng vang lên âm thanh ầm ầm, mấy vách ngăn các buồng toilet chấn động. Hai chúng tôi kinh ngạc nhìn nhau. Lúc này trợ lý của Trương Mạn Quân đẩy cửa chạy vào, vẻ mặt hưng phấn, lớn tiếng nói: “Trương tiểu thư, bộ phim chiếu xong rồi. Mau lại nghe đi, là tiếng vỗ tay đó!”. Chúng tôi la lên vui mừng đến mức ôm nhay nhảy tưng tưng.

Buổi tối hôm đó, lần đầu tiên Thái Nhiên cùng các đạo diễn, diễn viên đến tham dự buổi họp báo để cám ơn người xem. Cậu ta đứng cuối hàng, vẻ mặt tươi cười, cứ hay quay đầu nhìn phía tôi, trong ánh mắt có cả hưng phấn, kích động xen lẫn hoang mang.

Bất ngờ, cô nàng chủ bữa tiệc trước, người cực kỳ yêu thích Thái Nhiên, Dương Mi lớn tiếng: “Này cậu nhóc đẹp trao đứng cuối hàng kia ơi, đang nhìn đi đâu đó? Chỗ đó còn có cô nương nào đẹp hơn cả những người đang đứng dưới đài là chúng tôi đây sao?”.

Cả hội trường cười vang, tiếng vỗ tay cùng tiếng la hét chói tay cứ vang lên không ngừng. Thái Nhiên bước ra giữa sân khấu. Cả đời tôi không thể quên được hình ảnh lúc đó. Trên gương mặt còn rõ vẻ non nớt của cậu ta có chút ngại ngùng, đối mặt với lời trêu ghẹo của Dương Mi thì chỉ biết cười cho qua. Nhưng lúc Thái Nhiên ngẩng đầu nhìn một lượt khắp sân khấu, cảm giác như có ánh hào quang nào đó lóe lên sau lưng cậu ta, trông hệt như một con đại bang chuẩn bị cất cánh bay lên vậy.

Ngày hôm sau, tờ báo nào cũng đề cập đến bộ phim “Đạp ca hành” để hình minh họa là ảnh Thái Nhiên chụp chung với những diễn viên khác.

Chương 10

edit: Trà Vô Vị

beta: Hạo Nguyệt & Phong Tuyết

Thời điểm gặp lại Hứa Thiểu Văn, tôi thực sự rất choáng, sao anh ta lại có thể già nhanh đến vậy nhỉ? Nhìn trên TV cũng đâu đến nỗi nào nhưng lúc gặp trực tiếp, từng cái nếp nhăn trên mặt của anh ta cứ như được phóng đại hiện rõ ra trong mắt tôi, hơn nữa trong ánh mắt của anh ta tràn đầy tơ máu, cả bộ râu cũng không được cạo sạch sẽ, cả người toát lên vẻ mệt mỏi cứ như là vừa bước vào tuổi trung niên đã nợ tiền đánh bạc của người ta vậy. Đừng nói chi mấy ngôi sao hay thần tượng này nọ, ngay cả một cái phần tử tri thức bình thường nhìn còn phong độ gấp mấy lần anh ta.

Kỳ lạ ghê, không phải anh ta vẫn đang ở trong thời kì vàng son sao? Người được nhận giải nam diễn viên chính suất sắc nhất của năm chẳng phải là Hứa Thiểu Văn sao? Sao giờ lại lôi thôi, lếch thếch đến mức này?

Nữ diễn viên là Vương Tử Phi, cũng khá nổi tiếng mà từ trước tới nay chưa hề dính vào bất cứ một vụ một tai tiếng hay scandal nào. Đại khái là vì chưa từng được hợp tác với đại minh tinh Hứa Thiểu Văn của chúng ta bao giờ nên rất hưng phấn và chờ mong, kết quả là vừa nhìn thấy cái con người xiêu xiêu vẹo vẹo đang ngồi kia, không kiềm chế được, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc cùng thất vọng, cuối cùng cũng chỉ có thể ngượng ngùng cười.

Thái Nhiên lặng lẽ ghé sát vào lỗ tai tôi, bắt đầu tám chuyện: “Chị nhìn Vương Tử Phi kia đi. Tiểu Sướng nói cho em biết, cô ấy trước kia tên là Vương Gia Xu, là chữ Xu có bộ nữ ấy (em nó đây “姝” : nghĩa là mỹ nhân, người đẹp). Tên ấy cũng không tồi sao lại phải đổi như hiện tại nhỉ?”.

Cái tên này, cậu ta trưởng thành rồi mà có những lúc còn giả bộ ngây thơ làm cho người ta vừa ghét lại vừa thương.

Tôi đẩy đẩy cậu ta, cười : “Cậu thấy không vừa mắt à? Kệ người ta đi. Tương lai nếu cậu có con gái cũng có thể đặt tên cho nó là Thái Tử Phi đấy. Nhanh nhanh đến thiết lập mối quan hệ ngoại giao, tạo cảm tình tốt với cô ấy đi. Đến lúc đạo diễn hét lên một tiếng là cậu phải yêu cô ấy ngay lập tức đấy”. Thái Nhiên vâng lời rời đi cùng Vương Tử Phi.

Bộ phim lần này có tên là “Câu chuyện bảy tháng”, nói về mối tình học trò ngày xưa. Trong bộ phim này, cậu ta đóng vai là một cậu ấm, giơ tay nhấc chân, mỗi một cái hành động nhỏ nào cũng đều phải toát lên cái dáng vẻ tri thức. Nhưng ánh mắt trong sáng ngày nào nay đã dần biến đổi thành khôn khéo và tinh ranh. Cuối cùng khi thấu hiểu sự đời, thấy rõ được cái bản chất của con người, lui về ở ẩn bên một bờ biển, làm họa sĩ, ngày ngày nhớ nhung, tưởng niệm đến cuộc sống của nữ chính. Nhưng mà cái loại ở ẩn của một cậu ấm cũng không phải loại thường, có nhà riêng, có rượu ngon cùng một con chó nhỏ bầu bạn…

Thái Nhiên bỏ học từ hồi trung học, đã quên hẳn cái cảm giác được cắp sách tới trường rồi. Trí nhớ của cậu ta tràn ngập mùi dầu máy cùng những cảnh đánh nhau đổ máu. Tiếng đọc bài lanh lảnh cũng đã được thay bằng tiếng chửi nhau của đôi vợ chồng ở tỉnh lên cùng mấy người bán hàng rong. Cậu ta là một diễn viên chuyên nghiệp, bất luận là được nhận vai diễn gì cũng đều phải cố gắng hết sức mình để hoàn thành tốt vai diễn đó. Vì thế cậu ta đăng kí đi học hai tuần hệ bổ túc đại học, học luôn cả ngoại ngữ này nọ để được đi cảm nhận cái không khí của trường học.

Lúc tôi đi đón, cậu ta vẫn chưa tan học. Tôi dựa vào mấy cánh cửa sổ bên ngoài lặng lẽ tưởng niệm về một thời đã qua. Thấy cậu ta đang chăm chú chép bài vào vở, mấy lọn tóc buông xuống che hết nửa khuôn mặt. Tạo hình nhân vật của cậu ta là một anh chàng đẹp trai để tóc dài, nên phải để nuôi tóc, giờ cũng đã đến được bả vai. Hôm nay cậu ta mặc đồ thể thao có sọc đỏ. Lúc trước, khi còn mặc bộ quần áo học sinh cũ lại không có điều kiện được ngồi học đại học. Bây giờ mặc như vậy lại trông giống một học sinh bình thường, đáng lẽ ra ở tuổi bây giờ cậu ta phải đang được ngồi trong giảng đường đại học, vô ưu vô lo mà chuyên tâm đọc sách, là cuộc sống đã làm chậm mất một khoảng thời gian của cậu ta. Nếu có cơ hội được chọn lựa giữa đi học và đóng phim không biết cậu ta sẽ chọn cái gì nhỉ? Có mấy nữ sinh đứng bên cửa sổ, ngay cạnh tôi, nhìn vào bên trong chỉ trỏ, bàn tán.

“Chỗ đó, bàn thứ năm, vị trí thứ ba từ bên trái qua chính là …”.

“Trời, đúng là anh ấy rồi. Nhìn ngoài đời còn đẹp trai hơn trên TV nhiều”.

“Đồ mê trai!”.

“Cái gì? Tôi mà mê trai hả? Là ai dụ dỗ, lôi kéo tôi qua đây nhìn anh Thái Nhiên?”.

“Mấy người nói nhỏ chút được không? Á, anh ấy đang nhìn sang phía bên này!”.

Mấy cô bé này nói lớn quá làm kinh động tới giáo viên và học sinh ở trong phòng. Thái Nhiên quay đầu lại, nhìn thấy tôi, gật gật đầu cười rồi lại quay sang tiếp tục nghe giảng.

Mấy cô bé thấp giọng cười.

Rốt cuộc cũng tan học, Thái Nhiên thu dọn sách vở chạy về phía tôi.

Tôi hỏi cậu ta : “Có đói bụng không?”.

Cậu ta gật đầu lia lịa.

“Chúng ta đi tìm một chỗ ăn cơm đi. Ngay tại trường của cậu luôn được không? Lâu rồi tôi cũng không được ăn cơm canteen”.

“Đói bụng thì ăn chỗ nào cũng được”.

Chúng tôi mỗi người một phần mì xào thịt với tiêu xanh ngồi ăn ở canteen khiến nơi này bình thường đã rất ồn ào rồi mà nay mọi người lại được càng được một phen nhốn nháo hơn. Sinh viên cứ cố tình lướt đi, ngang qua rồi ngoảnh lại nhìn Thái Nhiên, có mấy người ngồi ở bàn gần chúng tôi cứ quay sang, ngước mắt nhìn cậu ta.

Tôi lấy chiếc đũa chọc chọc Thái Nhiên, cười: “Bây giờ cậu thành nhân vật được người người biết đến rồi đấy”.

Cậu ta ngượng ngùng, trên truyền hình rõ ràng là một anh chàng lạnh lùng, đầy nam tính thế mà ngoài đời lại cứ hay cười như ngốc ấy nhỉ.

Cậu ta nhìn xung quanh, nói : “Hồi trước, lúc em thôi học, làm xong xuôi hết mọi thủ tục ở phòng giáo vụ, một mình dạo quanh vườn trường, sau lưng vang vọng đến từng tiếng đọc bài. Lúc đó em đã nghĩ, đời này mình còn có thể được đi học lại không nhỉ?”.

“Có nghĩa là bây giờ cậu muốn đi học lại?”, tôi hỏi: “Nếu thích, cậu có thể quay về tiếp tục học. Tôi không phải là giáo viên, nhưng ghét nhất là việc trẻ con không được đi học. Nếu cậu được học nhiều hơn, có lẽ sẽ không phải vất vả như bây giờ”.

“Làm gì có chuyện không vất vả cơ chứ? Ngày hôm qua, khi về nhà mẹ đã đem tất cả những gì của ba lúc còn sống sửa sang lại giao cho em. Em đã ngồi xem lại mấy cuộn phim ông ấy đóng một lần. Khi bản thân em vướng vào trong cái vòng xoáy luẩn quẩn của cuộc đời thì em đã có đủ bình tĩnh để đối mặt với ông ấy. Ông ấy là một người có tài văn chương, người ta không cần cũng không phải lỗi của ông ấy. Em nhớ lại cả quãng đời của ông ấy, cứ như một đám cháy trong mùa hè, mọi thứ đều trôi đi chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi. Tất cả là do số mệnh thôi, nếu không đột ngột bùng cháy thì cũng sẽ lặng lẽ mà thiêu rụi, chẳng có nhiều lựa chọn đâu. Chính chị đã dạy em như thế mà, em còn nhớ rõ là “Không cần phải vội, càng vội vàng hấp tấp thì càng hỏng việc”.

Tôi nhớ lại chuyện trước kia, cười: “Bây giờ cậu đã biết đến Trương Ái Linh là ai rồi à?”.

Khóe miệng cậu ta cong lên: “Trên đời này nhiều nữ nhà văn viết tiểu thuyết như vậy sao cứ phải tôn sùng bà ấy?”.

“Đọc nhiều sách chính là tốt như vậy đó ”.

“Em nhớ hình như bà ấy có nói : “Con người là một quyển sách rất thú vị, có dùng cả đời để đọc cũng chưa xong”.

Tôi giống như một vị trưởng bối gật gật đầu: “Cậu có tiến bộ đó”.

“Đúng rồi, chị có biết Đường Bân không?”.

“Cái tên nói tôi sẽ không làm việc gì nên hồn sao? Tôi nhớ hình như cậu ta đã chia tay với bạn gái rồi. Nhưng mà tôi thực sự rất thích cô gái ấy”.

“Cậu ta vốn cùng em cạnh tranh vai diễn nhưng mà đến vòng sơ khảo thì bị loại. Bây giờ cậu ta rất thân thiết với nữ trợ lí”.

“Có phải là thường cười lạnh, nói sẽ làm cho cậu gặp chút rắc rối”, tôi trừng lớn ánh mắt: “Tôi nghĩ chắc chắn là cậu ta rất hận cậu”.

“Có gì đâu. Dù sao em cũng rất hận Hứa Thiểu Văn mà”, cậu ta đáp trả.

Bộ phim “Câu chuyện bảy tháng” khởi quay đúng vào thời điểm bắt đầu mùa mưa dầm ở phía Nam. Không ngày nào là trời không mưa, mưa cứ nhỏ từng giọt, từng giọt, tí ta tí tách, mãi không ngừng. Sáng sớm tôi thức dậy đã thấy hoa rụng đầy sân, khắp nơi chỉ toàn là nước và nước, giặt quần áo cũng phải đem đi sấy mới mong khô được. Từ hồi còn đi học tôi đã bị bệnh phong thấp nhẹ, đầu gối thường thấy không thoải mái, có đôi khi còn rất đau nữa, Thái Nhiên tình nguyện giúp tôi xoa bóp,… Tôi thấy như vậy cũng không hay cho lắm bèn nói với cậu ta, bệnh của tôi chỉ thỉnh thoảng mới đau thôi, không sao hết. Tôi có từ chối mấy lần, nhưng cậu ta vẫn cứ kiên trì như trước nên về sau tôi cũng không nỡ từ chối sự hầu hạ này… Mà trong những lúc đó, tôi sẽ giúp cậu ta học thuộc lời thoại.

Cậu ta đúng là một người nghiêm túc, đọc từng câu thoại nhập tâm đến mức cứ y như là đang diễn thật, làm cho tôi nhiều phen kinh hồn bạt vía, ánh mắt của cậu ta cũng chân thật quá đi. Đọc đến những đoạn yêu đương thắm thiết thì đều kéo dài giọng ra, giọng nói trầm thấp mà đầy dịu dàng, thân thiết, cứ từ từ chảy vào lòng tôi. Mỗi lần nhìn đến ánh mắt của cậu ta tôi liền bắt gặp được đôi mắt tròn, to, rất sâu và đen láy, thực sự là rất động lòng người. (Nhiên ca, cái này gọi là mượn việc công làm việc riêng trong truyền thuyết đây hử (~^ o ^)~ ).

Tuy từng biết cái ánh mắt dịu dàng ẩn chứa ý cười của cậu ta hoàn toàn có thể giết người nhưng mà từ trước đến nay chỉ đứng phía xa nhìn thấy, chưa có dịp tiếp xúc thân mật như lúc này. Nói thật, tôi chẳng phải diễn trò gì đâu, lúc giúp luyện tập, đứng trước mặt cậu ta, nhìn lướt nụ cười khi cậu ta diễn xuất nhập tâm, chân tay đều đổ mồ hôi trộm.

Có một loại mị lực gọi là nhiếp hồn.

Chỉ có thể nghe cậu ta nỉ non : “Tôi đứng dưới ánh hoàng hôn của buổi chiều tà nhớ em. Chính là cảm giác của tôi ngay lúc này đây, nhớ từ khi thành phố bắt đầu lên đèn, nhớ cho tới khi mặt trăng đã tròn trĩnh ở trên cao”.

Tôi ngẩn ngơ một lúc mới nhìn kịch bản, đọc : “Nhớ về em? Anh nhớ gì về em?”.

Sự ngây ngốc của tôi cũng chẳng ảnh hưởng chút gì đến sự tập trung của cậu ta. Thái Nhiên nở nụ cười, nói : “Nghĩ tại sao cả ngày nay không gặp được em? Không biết em thế nào rồi? Có cười hay không? Đã gặp ai rồi? Có vấn đề gì hay không?”.

Tôi rốt cuộc nhịn không được, đem tập kịch bản ném xuống, ôm bụng cười : “Loại kịch bản gì sến súa thế này? Nghe buồn nôn chết đi được”.

Cậu ta dẩu dẩu môi : “Em thấy đoạn này đã đạt đến một trình độ hoàn hảo rồi đấy, nghĩ về một người nào đó không phải là nghĩ về những chuyện nhỏ nhặt của người ấy hay sao?”.

“Biến thái quá”, tôi cười, giơ cánh tay ra cho cậu ta xem, mắng : “Xem đi, tôi nổi hết da gà rồi đây này”.

Cậu ta liền giữ tư thế này, cầm tay tôi, giơ sát lên xem. Nhiệt độ cơ thể của cậu ta cao hơn tôi nhiều, lúc bị cầm lấy cổ tay, tôi thấy chỗ đó rất nóng, cảm giác giống như bị một cái khăn quàng thật dày quấn chặt. Cậu ta đứng sát quá, đầu để ngay tại gò má của tôi, nhưng lại bảo trì một khoảng cách an toàn rất nhỏ. Có lẽ cái khoảng cách an toàn này dài chưa đến 2cm, tôi hồi hộp đến mức khó thở.

Độ ấm từ cổ tay truyền đến nhắc nhở tôi về cái khoảng cách ngay trước mặt mình, tôi ngơ ngác đứng nhìn người kế bên. Gương mặt đẹp như điêu khắc đó đang gần sát bên tôi, cái gương mặt đã bao lần khiến tôi đờ người ra ngắm nhìn.

Vừa định mở miệng ra nói cái gì đó thì cậu ta đã đứng dậy, buông tay tôi ra.

“Tốt lắm, chúng ta tập tiếp đi”, cậu ta dường như chẳng có chút cảm giác gì, nói : “Mà chúng ta đọc đến đâu rồi nhỉ? A, Tiểu Dung, xin hãy tin anh …”.

Tôi còn có thể ngây ngốc mãi được sao? Tôi đặt mông ngồi xuống.

“Sao vậy? Chân lại đau à?”, Thái Nhiên buông kịch bản xuống, chạy lại phía tôi, ngồi xổm xuống xem xét chân tôi một hồi, tôi đẩy đẩy tay cậu ta, cười nói : “Không có gì, tự nhiên thấy mệt thôi”.

Thái Nhiên mỉm cười : “Thôi, cũng không còn sớm nữa. Em về trước đây”.

Cậu ta cầm lấy áo khoác, bước ra cổng chính.

Thời điểm nhìn thấy cái bóng dáng cao gầy ấy sắp sửa biến mất ở phía sau cánh cửa, tôi bỗng nhiên mở miệng gọi cậu ta : “Thái Nhiên”, cậu ta quay đầu lại : “Có chuyện gì?”.

Tôi định thần ba giây, nói : “Lái xe cẩn thận”.

Cậu ta cười cười, sờ sờ cằm, đóng cửa lại. Tiếng bước chân nặng nề, dần dần biến mất trong màn đêm.

Chương 11

edit: Trà Vô Vị

beta: Hạo Nguyệt

Bộ phim quay đến cuối hạ thì cũng gần xong. Bị tra tấn sáu tháng, lại còn phải trải qua một mùa hè nóng bức, ai nấy đều muốn biến dạng rồi. Mấy đoạn diễn xuất của Hứa Thiểu Văn về cơ bản là xong, nên chẳng thấy mặt mũi của anh ta đâu nữa. Vương Tử Phi cùng Thái Nhiên, còn có cả diễn viên đóng vai đối thủ của cậu ta, thì đang đi dọc theo đường ra biển. Cô ấy quả thật cũng không tồi, thực sự rất chuyên nghiệp, cả ngày đều phải đứng phơi nắng bên bờ biển để quay phim mà cũng chẳng oán trách lấy một câu.

Tinh thần của Thái Nhiên cực kì phấn chấn, quay phim ở bờ biển cả buổi, vừa xong đã vội cởi áo ra nhảy ùm vào trong nước. Tư thế bơi lội của cậu ta thực sự rất đẹp, cứ như vận động viên vậy, hai tay mạnh mẽ rẽ nước, cậu ta cứ bơi tiến tới, nhìn xuyên qua làn nước biển trong xanh Thái Nhiên thực sự giống một con cá đang vẫy vùng. Khi cậu ta bước lên, bọt nước chậm rãi nhỏ từng giọt xuống, chảy xuôi theo cái cơ bắp rắn chắc của cậu ta. Cậu ta cũng chẳng thèm che đi, mặc một cái quần bò ướt sũng cứ lượn lờ trên bãi cát, mấy phóng viên nhìn thấy, đua nhau chụp ảnh, trên các tờ báo phát hành hôm sau đăng chi chít mấy tấm hình của cậu ta.

Giám đốc điều hành thấy vậy, cười: “Tuổi trẻ thật tuyệt, dù có chụp ở bất cứ góc độ nào thì dáng người cũng đều đẹp như thế”.

Tôi vừa nhìn qua, mấy cái ảnh đó đúng là chụp cũng không tồi, thật ra thì tôi cũng có mời mấy nhiếp ảnh gia đến đi theo Thái Nhiên, chỉ cần chờ đến thời điểm thích hợp là họ bấm máy rồi sẽ có ảnh ngay lúc đó. Mấy tấm ảnh chụp thực sự rất đẹp, so với cậu ta chỉ có hơn chứ không có kém. Chính cậu ta nhìn thấy còn phải há hốc mồm vì ngạc nhiên cơ mà.

Trong bức hình đó, Thái Nhiên đang cởi trần chạy trên bờ cát, mỉm cười rất tự nhiên. Thân thể dẻo dai khỏe mạnh do phơi nắng quá nhiều đã chuyển sang màu lúa mạch, mái tóc dài ướt nhẹp che mất nửa con ngươi. Cả người toát lên một vẻ đẹp khỏe khoắn, dưới ánh mặt trời đang ngả dần về phía sau, chẳng thấy bóng cậu ta đâu cả.

Tôi cầm tấm ảnh, quyến luyến mãi không buông. Thái Nhiên gọi, tôi cũng không thèm để ý đến. Cậu ta bỗng nhiên ôm chầm lấy tôi từ phía sau, nước còn vương trên mái tóc từng giọt, từng giọt cứ nhỏ lên vai tôi, cậu ta giống như con cún to (nguyên văn của tác giả luôn đấy @@) cứ cọ tới cọ lui.

Tôi cảm thấy ngứa, lại sợ ướt bèn đẩy cậu ta ra: “Đừng, nhiếp ảnh gia đang nhìn kìa”.

Mấy nhân viên cũng cười. Sau sáu tháng làm việc chung, họ đã quá quen với chuyện Thái Nhiên thỉnh thoảng lại làm mấy trò trẻ con nghịch ngợm với tôi. Nhưng không ai nói gì cả vì bọn họ đều thích cậu ta, nên nuông chiều đến tận trời.

“Cậu nha, cứ như vậy thì làm sao có bạn gái được?”, tôi nhéo lỗ tai cậu ta, làm cho cái đầu ướt nhẹp đó tránh xa quần áo của tôi ra một chút.

Thái Nhiên cãi lại: “Bây giờ em mà cùng một cô gái nào đó ở chung một chỗ thì chắc chắn chị sẽ xách dao ra rượt theo. Hơn nữa, mấy cô bé đó cứ ríu ra ríu rít suốt ngày, dễ bị kích động, lại chưa biết suy nghĩ sâu xa. Phải dỗ dành, chăm sóc. Em thì không có thừa năng lượng cho chuyện đó”. (bạn trẻ chỉ thừa năng lượng đi đòi người ta dỗ dành chăm sóc mình thôi hử =.=)

“Thiếu gia à, mấy cô bé đó là cái mỏ vàng của cậu đấy, không có bọn họ thì chỉ có nước uống sương ngậm gió (nguyên văn : gió Tây Bắc) mà sống qua ngày”.

“Fan hâm hộ và bạn gái là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Tình yêu của fan là một thứ tình yêu rất vĩ đại, không vụ lợi và không mong được đền đáp. Có thể yêu em nhiều đến thế ngoại trừ mẹ em ra thì cũng chỉ có các cô bé đó thôi. Tình yêu của họ dành cho em chính là một nguồn động lực lớn”.

“Ôi, lời phát biểu thật sự rất xúc động. Mai mốt cậu phải nhớ nói với phóng viên như vậy nhé”.

Cậu ta tiếp tục nói: “Nhưng mà người hâm mộ cũng không thể nào hiểu hết được cuộc sống ngoài đời thực của em. Người các cô ấy yêu chính là những nhân vật trong phim mang gương mặt của em rồi tự suy diễn ra em là một con người hoàn hảo mà thôi. Còn bạn gái lại là người có thể yêu con người thật của em”.

Tôi gật đầu: “Có thể chấp nhận được cái sự lôi thôi, chịu đựng được cái bản tính xấu xa, lại còn phải quan tâm, chăm sóc đến cuộc sống hàng ngày nữa thì người yêu cậu chắc đã tu thành chính quả rồi”.

“Chị đã tu thành chính quả rồi à”, cậu ta nhìn tôi cười.

“Sao giống nhau được, đây là công việc, chăm sóc cho cậu là nhiệm vụ của tôi. Với lại, chỉ còn cái cảnh quay cuối cùng này nữa thôi là nhiệm vụ của tôi hoàn thành rồi”.

Tôi lật lật kịch bản: “Là cảnh cậu nhìn Vương Tử Phi rời đi, rồi cùng con chó cưng của mình chạy mãi trên bãi cát vàng”.

Cậu ta nói: “Đạo diễn giải thích đấy là chạy trốn, để có thể trút hết những nỗi buồn trong lòng”.

“Nhìn cái kịch bản này xem. Nếu không yêu cậu thì sao lại phải cất công chạy đến một nơi xa như vậy để trêu ghẹo, đùa bỡn, lợi dụng tình yêu của cậu dành cho cô ấy để khiến cậu tổn thương, đau khổ đến phát điên mới vừa lòng mà bỏ đi. Thực sự là rất biến thái”.

Cậu ta cười ha hả, một tay kéo cổ tôi lại, tay kia vứt tập kịch bản sang một bên: “Điều khán giả mong chờ là được nhìn thấy dù cô ấy không cần em, nhưng em vẫn không cần bất cứ người con gái nào khác “Nguyện cả đời này chỉ yêu một người”, hiểu không?”.

“Không nói chuyện này nữa”, tôi nói: “Mẹ cậu ngày đó có ngồi nói chuyện phiếm với tôi. Bà ấy bảo muốn mở một quán nhỏ. Tôi có nghĩ qua rồi, sức khỏe của mẹ cậu không được tốt cho lắm, mở quán ăn thì nặng nhọc lắm, chi bằng mở một tiệm bánh ngọt. Mấy người trước tôi có nhờ bạn bè để ý thấy trên con đường trung tâm thành phố có hai cái mặt bằng khá được. Cũng gần nhà cậu mà xung quanh đó còn có trường học với chợ nữa, bán điểm tâm với trà sữa hay gì gì đó vừa nhẹ nhàng lại còn có thể kiếm được tiền”.

Thái Nhiên gật đầu: “Mẹ em muốn làm gì thì cứ làm theo ý của bà đi. Mọi chuyện em đều nghe theo ý của mẹ mà”.

“Đúng là đứa con hiếu thảo”, tôi cười: “Mẹ cậu làm vậy cũng đều có chủ ý cả, cậu sau này nếu rảnh rỗi thì cũng có thể đến phụ quán, kiếm sống qua ngày mà”.

“Chưa gì mà chị đã định đánh thêm một trận nữa rồi ư?”.

“Tôi lúc nào mà chẳng vội”, tôi nói: “Tiểu Sướng cùng em trai, em gái của cậu sẽ đi ngoại giao, nếu nhân viên không đủ thì có thể tuyển thêm. Có tiền rồi thì mọi chuyện cũng dễ dàng hơn hẳn. Hôm khai trương phải báo cho giới truyền thông một tiếng, làm một trận náo nhiệt luôn. Chị Tú giờ đã là mẹ của ngôi sao, rất hiếm khi gặp được mẹ của ngôi sao nào mà xinh đẹp được như chị ấy”.

Ánh mắt của Thái Nhiên trong veo chứa đầy ý cười, đầu đặt lên người tôi, thấp giọng nói: “Mọi chuyện chị đều lo lắng thật chu toàn, em cám ơn chị. Sinh nhật năm nay của chị, em nhất định sẽ làm cho nó thật hoành tráng”.

Tôi vỗ vỗ cánh tay đang quàng ở trên lưng tôi của cậu ta, nhẹ giọng nói: “Thực sự rất mâu thuẫn đây, tôi già đi một tuổi, cậu lại lớn lên một tuổi, thật là nửa mừng nửa lo. Chờ thêm vài năm nữa, lúc cậu làm nên cơm cháo rồi thì tôi cũng đã trở thành một bà cụ già”.

Cánh tay của cậu ta siết chặt lại, dán sát vào lưng tôi, nhẹ nhàng nói: “Chị mà trở thành một bà cụ già, em sẽ cố gắng chăm sóc cho chị trẻ lại”.

Tôi cười rộ lên: “Bây giờ mà nói những lời này thì hãy còn sớm quá. Đến lúc đó cậu có bạn gái rồi lại bận bịu cùng cô ấy ngồi ngắm sao, còn có thời gian quan tâm, chăm sóc tôi sao?”.

“Nói bậy!”, cậu ta nhẹ giọng quát bên tai tôi: “Sao em lại có thể ngồi ngắm sao cùng một người con gái xa lạ chứ?”.

Tôi vươn tay ra sờ sờ mặt cậu ta, nó nóng lên, dính sát vào tay tôi làm mặt tôi cũng đỏ lên. Cậu ta lớn như vậy, vóc dáng cao như thế lại còn có gương mặt mê người này nữa chứ. Những người con gái xung quanh Thái Nhiên ai ai cũng yêu mến cậu ta. Cậu ta không những mang đến cho người ta cảm giác an toàn, tin cậy, mà lại còn làm cho người ta có cảm giác là mình đối với cậu ta rất cần thiết, rất quan trọng.

Và kết quả, kết quả là …

Chị Tú chọn ngay ngày sinh nhật của tôi làm ngày khai trương tiệm bánh.

Vào ngày đó, lại có một chuyện chưa từng có trong lịch sử xảy ra, phóng viên, người hâm mộ, bạn bè lũ lượt kéo nhau đến, trong cái vòng bán kính một trăm mét, mọi người chen chúc nhau đứng, chật như nêm cối. Thái Nhiên mặc một bộ âu phục, đầu tóc gọn gàng, cả người cứ chớp nháy (do đèn flash từ máy ảnh). Cậu ta ôm chị Tú đứng trước cửa tiệm đón khách, ọi người chụp hình thoải mái. Còn đốt pháo nữa chứ, xác pháo bay tứ tung, cả phòng tràn ngập một màu đỏ may mắn, thực sự là rất vui.

Chị Tú tĩnh dưỡng cả năm nay rồi, người không những mập lên chút ít mà lại còn trông trẻ ra rất nhiều. Dáng người vẫn chuẩn như xưa, mặc một bộ sườn xám đỏ, rất xinh đẹp và quý phái, chị ấy mặc nó vào lại càng làm tôn thêm được cái vẻ sang trọng của bộ váy. Động tác bắt tay của chị ấy cũng thực sự rất khéo, không sai sót một chút nào. Đó chính là cái khí chất toát lên từ một con người đã từng trải qua nhiều sóng gió.

Chị Tú nắm tay mẹ tôi, nói: “Bà Mộc dạy con bằng cách nào mà hay vậy? Mộc Liên thực sự là một cô gái rất tốt, tôi chưa từng gặp qua người con gái nào khéo léo như cô ấy. Chị truyền thụ chút kinh nghiệm cho tôi để tôi về dạy dỗ đứa con gái của mình nhé”.

Mẹ tôi vừa nghe, mừng đến mức cả hai hàng lông mi đều nhướn thẳng lên, khách khí nói: “Nào có đâu, con bé chỉ giả vờ nhu thuận thế thôi”.

Đang lúc vui vẻ thì Thái Nhiên kéo tôi ra giữa, cầm lấy microphone vỗ vỗ, tất cả mọi người im lặng. Đợi cho đến khi tất cả mọi người quay đầu lại, tất cả các camera đều chĩa về phía mình, cậu ta cao giọng tuyên bố: “Các vị, hôm nay không chỉ là ngày mẹ tôi khai trương một tiệm bánh nhỏ còn là sinh nhật người quản lí của tôi, chị Mộc Liên, chúng ta hãy cùng nâng ly chúc mừng chị ấy nào”.

“Ba”, một tiếng động vang lên, mấy người bạn của chúng tôi đang bắn pháo hoa, họ còn bắn ruy – băng về phía tôi và Thái Nhiên đang đứng. Tiếng nhạc vang lên, tiếng hoan hô kèm theo vỗ tay cứ kéo dài mãi như sóng vỗ, bao trùm cả căn phòng. Tôi cười, giang hai tay ôm chầm lấy Thái Nhiên, kiễng mũi chân lên hôn vào gương mặt đẹp đẽ đang tràn đầy tức giận kia, cậu ta kéo tôi lại, mạnh mẽ hạ xuống hai nụ hôn. Tôi ôm mẹ tôi, ôm lấy từng người bạn của tôi. Fan hâm mộ của Thái Nhiên cũng nhiệt tình chạy về phía tôi, nói chúc mừng sinh nhật, họ làm ra vẻ phải ôm chầm lấy mặt tôi cho bằng được.

Thái Nhiên quát nhẹ một tiếng, kéo tôi trở về, quay đầu lại, nở ra một nụ cười mê người, nói với mấy cô bé: “Muốn uống cái gì? Anh mời”.

Mấy cô bé đó, chỉ vừa mới nghe được là Thái Nhiên đặc biệt chiêu đãi đã hân hoan nhảy nhót, vứt hẳn cái hành động lúc nãy của cậu ta ra phía sau.

Lúc chỉ còn hai người, Thái Nhiên đưa cho tôi một hộp quà tinh xảo, vừa nhìn đã biết là trang sức.

Tôi nói: “Lần trước cậu tặng đôi hoa tai hình ngôi sao tôi vẫn còn giữ. Lần này lại tặng cái gì nữa đây”.

“Chị cứ mở ra rồi sẽ biết”.

Tôi xé hộp giấy, mở ra, kinh ngạc.

Là một cái ghim cài áo bằng vàng có đính những viên kim cương nhỏ bao quanh một viên ngọc trai.

“Thích không?”, cậu ta lấy lại rồi gài nó lên ngực áo tôi: “Bọn họ nói những viên kim cương nhiều màu sắc này có tên “Thiên sứ dịu dàng”, nghe chẳng liên quan gì cả. Nhưng mà em thấy hạt ngọc trai này rất hợp với chị”.

“Nó quý lắm phải không?”, tôi thấp giọng hỏi: “Cho dù là đồ cũ cũng không có rẻ đâu. Tôi có dạy cậu tiêu tiền một cách hoang phí như vậy sao?”.

Cậu ta cười khẽ: “Chị lo làm gì? Tiền mua nó là do em tự mình kiếm được. Em thấy nó đáng giá thì nó đáng giá thôi”.

Mang cái cài áo đó lên ngực, cậu ta kéo tôi ra đứng trước gương, ngắm nhìn nó, Thái Nhiên trông còn vui vẻ hơn cả tôi: “Thế nào? Khá hợp đúng không? Rất lộng lẫy nhưng lại không hề phô trương”.

Tôi nhìn thấy cái dáng vẻ gần như là làm nũng của cậu ta, cuối cùng cũng cười rộ lên: “Mang thứ quý giá như vậy lên người, lúc nào tôi cũng phải đề phòng rồi. Tay cứ phải che chắn trước ngực mới dám bước ra đường”.

Cậu ta không vui, nói: “Chị không thể nói mấy câu nghe êm tai hơn một chút được à?”.

“Được!”, tôi vội vàng nói: “Cậu thật sự rất tốt bụng nha, mua tặng tôi một vật quý như thế này. Tôi cảm động đến rơi nước mắt rồi nè”.

Cậu ta kéo tay tôi về phía mình, đưa đến bên môi, hôn một chút, rất vừa ý: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài khai rượu”.

Hôm đó trở về, mẹ nói với tôi: “Thằng nhóc Thái Nhiên kia thực sự không tồi, tài giỏi như vậy mà lại còn rất hiếu thuận. Người ta nói những đứa trẻ nghèo thường phải sớm gánh vác chuyện gia đình, thực sự là rất hợp tình hợp lí”.

Tôi kéo tay của bà sang, làm nũng: “Còn con thì sao? Con thế nào?”.

“Con đấy!”, mẹ vươn ngón trỏ ra chọc chọc lên trán tôi: “Con hôm nay nổi bật lắm đấy. Rõ ràng là ngày khai trương quán của bà Tú cuối cùng lại thành tiệc sinh nhật của con. Giọng khách còn lấn át cả giọng chủ, con ý tứ cũng không tồi đâu đấy”.

Sau đó Trương Mạn quân gọi điện thoại đến, chúc tôi: “Sinh nhật vui vẻ nha! Năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?”.

“Hai mươi sáu”, tôi khóc thét lên: “Chị quên em lớn hơn Thái Nhiên năm tuổi sao? Nhiều số đến đáng sợ”.

“Con bé này”, cô ấy nói: “Đừng có mà khoe già ở trước mặt bà chị đây”.

“Chị cũng biết sợ sao?”, tôi lầm bầm : “Chị Mạn Quân à, chị ba mươi sáu nhưng nhìn qua cùng lắm chỉ mới hai mươi sáu thôi. Còn em này, em hai sáu mà người ta nhìn qua cứ tưởng ba sáu không đấy. Bạn học ngày trước, những người đã kết hôn, làm cha làm mẹ rồi có thể bó lại thành một bó to luôn rồi. Hôm nọ gặp lại, họ nhìn em còn kinh ngạc hô lên: “Cậu như thế này rồi mà vẫn chưa kết hôn sao?”, giống như việc em chưa tìm được chốn đi chốn về là một cái tội lớn lắm đấy. Rất xin lỗi Đảng, xin lỗi nhân dân và xin lỗi nhà nước vì tôi vẫn ế đến tận bây giờ. Chị thử nói xem, nhìn em như vậy mà không thể gả cho người tốt được hay sao?”.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .